Suy niệm tin mừng chúa nhật

BÀI GIẢNG THIẾU NHI CN 31 THƯỜNG NIÊN NĂM B - 2024

  • In trang này
  • Lượt xem: 419
  • Ngày đăng: 28/10/2024 08:24:40

Thiếu nhi chúng con yêu quí.

Chúng ta vừa được nghe một bài Tin Mừng rất hay do Thánh Marcô thuật lại.

Cha đố chúng con câu chuyện hôm nay có liên hệ đến vấn đề gì trong cuộc sống của mỗi người.

- Thưa cha đó là tình yêu.

- Chúng con giỏi. Đúng là câu chuyện hôm nay có liên hệ đến một vấn đề hết sức quan trọng trong cuộc sống. Đó là tình yêu.

Thế chúng con có biết yêu là gì không?

...................................

1. Tình yêu kỳ diệu lắm chúng con! Chúng ta không thể định nghĩa được tình yêu. Chúng ta không thể cân-đo-đong-đếm-được tình yêu. Nó không có màu sắc, không có trương độ, không mùi vị. Thế nhưng chẳng ai trên đời này mà không biết là có tình yêu. Cha kể cho chúng con câu chuyện có thật này:  

Karen là một bà mẹ đang mang thai. Như mọi bà mẹ chu đáo khác, khi biết mình sắp sinh em bé, Karen đã chuẩn bị tinh thần cho cậu con trai 3 tuổi của bà tên là Michael. Tối tối Michael cứ áp tai vào bụng mẹ và hát cho em nghe. Rồi ngày sinh nở cũng đã đến. Sau cơn vật vã, Karen cho ra đời một em bé gái, nhưng đứa bé ở trong tình trạng rất nguy kịch và được cấp tốc đưa vào khu chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh của bệnh viện. Nhiều ngày trôi qua mà tình hình em gái của Michael không hề có dấu hiệu khả quan. Bác sĩ khoa nhi đã nhiều lần nói với bố mẹ cậu rằng hy vọng cứu sống em bé rất mỏng manh; rằng cả nhà hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Vợ chồng Karen đã liên hệ với nghĩa trang địa phương dành một chỗ cho việc mai táng. Trước đây họ đã háo hức sắp xếp một căn phòng đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh. Nhưng bây giờ thì họ thấy mình đang phải chuẩn bị cho một đám tang.

Michael năn nỉ bố mẹ cho cậu được vào thăm em gái:

- Con cần được nhìn thấy em bố mẹ ạ.

Đã qua tuần thứ hai và có lẽ đám ma sẽ diễn ra vào cuối tuần.

Michael vẫn nằng nặc đòi bố mẹ cho em được vào thăm em gái mặc dù trẻ em không được phép vào khu chăm sóc đặc biệt này. Tuy nhiên, bà Karen vẫn quyết định cho cậu vào dù người ta có đồng ý hay không. Bà mặc cho con trai chiếc áo blouse rộng quá khổ, giả vờ là người đẩy xe tã lót và dẫn cậu vào khu chăm sóc đặc biệt.

Không may là bà y tá trưởng nhận ra cậu bé ngay. Bà hét lớn lên:

- Đưa thằng bé ra khỏi đây ngay. Khu vực này cấm trẻ con!

Bản năng người mẹ trỗi dậy trong Karen. Người phụ nữ vốn thường ngày rất dịu dàng này bây giờ trừng trừng hai con mắt nhìn thẳng vào mặt bà y tá trưởng và nói dằn từng tiếng một:

- Nó sẽ chỉ ra khỏi đây khi nào nó gặp được em gái của nó!

Karen dắt Michael đến giường em gái. Cậu nhìn chằm chằm vào đứa bé sơ sinh đang dần tàn lực trước cuộc tranh đấu giành sự sống.

Sau một khoảnh khắc cậu cất tiếng hát. Giọng hát trong trẻo và tràn ngập yêu thương của một cậu bé 3 tuổi vang lên:

- Em là mặt trời của anh, là ánh mặt trời duy nhất sưởi ấm lòng anh khi bầu trời sám xịt.

Lạ lùng quá! Đứa bé có vẻ phản xạ lại. Mạch đập của bé dịu xuống và ổn định dần.

- Hãy hát tiếp đi Michael!

Karen động viên con trai mà hai hàng nước mắt cứ trào ra trên má. Cậu bé tiếp tục hát:

- Làm sao em hiểu được lòng anh thương em đến nhường nào. Xin đừng mang ánh mặt trời của anh đi mất nhé!

Khi Michael hát cho em nghe, hơi thở ngắt quãng và khó nhọc của em bé trở nên nhẹ nhàng như một chú mèo con.

- Hát nữa đi con yêu. Karen thì thầm.

- Đêm hôm trước khi anh ngủ, anh tưởng như đang được ôm em trong vòng tay.

Em gái Michael bắt đầu thư giãn. Nước mắt giàn giụa trên má bà y tá trưởng, bà động viên:

- Hát tiếp nữa đi Michael.

Karen đứng bên cạnh, vừa cười vừa khóc trong kinh ngạc.

- Em là ánh mặt trời của anh, xin đừng dập tắt tia nắng duy nhất sưởi ấm lòng anh.

Kỳ diệu thay, ngay ngày hôm sau, cô bé được trở về nhà trước sự ngỡ ngàng đến kinh ngạc của tất cả mọi người.

Thế đấy! Tình yêu luôn có sức mạnh kỳ diệu đến không ngờ như thế đó chúng con. (Huyền Trang)

2. Bây giờ cha hỏi chúng con: Chúa muốn chúng ta yêu ai và yêu như thế nào?

Trước hết Chúa muốn chúng ta yêu Chúa.

Tại sao thế chúng con? Tại vì Chúa yêu chúng ta trước. Chúa yêu chúng ta bằng một tình yêu lớn lao không thể tưởng tượng được.

Một ông vua kia có vị thủ tướng rất tài giỏi vì học rộng lắm. Ngày kia vị thủ tướng của vua trở nên tín đồ Kitô giáo và ông công khai đức tin của mình trước mặt mọi người. Ông ấy thường làm chứng rằng mình tin Đấng cứu thế đã đến thế gian để cứu kẻ có tội. Nhà vua không hiểu được sự kiện này nên đã nói:

- Trẫm là vua, nếu trẫm muốn làm điều gì thì chỉ cần truyền lệnh cho thần dân là xong. Lẽ nào Đức Kitô là vua trên các vua mà lại tự hạ mình xuống cứu thế gian như thế? Điều đó thật vô lý!

Vua muốn đuổi vị thủ tướng về vườn, vì thấy ông tin theo Đức Kitô, song vua có lòng yêu mến ông lắm nên hứa rằng nếu ông có thể giải nghĩa xuôi vấn đề này thì sẽ tha lỗi cho và không cách chức.

Vị thủ tướng xin vua cho mình suy nghĩ trong 24 giờ rồi sẽ giải đáp. Vị này liền sai một người thợ mộc rất tài khéo, làm cho ông một tượng gỗ giống hình hoàng thái tử mới hai tuổi và cũng mặc một thứ quần áo giống y hệt hoàng thái tử. Ngày hôm sau vua cỡi thuyền rồng đi chơi với thủ tướng. Thủ tướng đã dặn người thợ mộc đứng bên bờ sông bên kia, hễ xa xa thấy dấu hiệu của thủ tướng thì ném tượng gỗ xuống nước. Vua ngồi trên thuyền thấy tượng gỗ ấy rơi, tưởng con mình ngã xuống sông, không  kịp bảo ai, liến nhảy ùm xuống nước, bơi ra cứu con.

Sự việc được phơi bày. Lúc đó vị thủ tướng mới hỏi lại vua sao mà không sai một đầy tớ nhảy xuống nước để cưú hoàng thái tử, mà chính vua lại nhảy xuống nước làm gì, đến nỗi gần phải chết đuối và ướt hết cả long bào. Vua trả lời:

- Đó là do lòng thương.

Vị thủ tướng liền tâu vua rằng:

- Cũng một lẽ ấy, Đức Chúa Trời là Đấng Thượng Đế dựng nên thần, muôn người muôn vật, cũng không đành lòng sai ai cứu rỗi loài người; nhưng vì lòng yêu thương của Ngài vô hạn, nên Ngài đã sai Con của Ngài từ bỏ ngôi vinh hiển trên trời giáng thế làm người mà cưú chúng ta. Đó cũng là do nơi lòng thương chúng ta vậy!

+ Tiếp đến là yêu người?

Tại sao vậy chúng con? Thưa vì chúng ta là con của Thiên Chúa và là anh em với nhau.      

Ngày kia, tại một làng nhỏ ở Miền Nam Trung Quốc, một em bé gái tiều tụy, đói rách và mang bệnh phong hủi bị dân làng dùng gậy gộc và gạch đá xua đuổi ra khỏi nơi chôn nhau cắt rốn của em.

Giữa cảnh hỗn loạn ấy, một nhà truyền giáo xông ra ẵm em bé trên tay để bảo vệ em khỏi những trận đòn và những viên gạch đá ném bừa bãi vào tấm thân bé bỏng của em.

Thấy có người mang em bé đi, dân làng mới chịu rút lui, nhưng miệng vẫn còn gào thét: "Phong hủi! Phong hủi!"

Với những giọt nước mắt lăn tròn trên đôi má, lần này là những giọt nước mắt vui mừng chứ không phải là những giọt lệ sầu đau, em bé hỏi vị cứu tinh của mình:
- Tại sao ông lại lo lắng cho con?

Nhà truyền giáo đáp:

- Vì Ông Trời đã tạo dựng nên cả hai chúng ta. Và cũng vì thế em sẽ là em bé gái của ta và ta  là người anh lớn của em.

Suy nghĩ hồi lâu, em bé cất tiếng hỏi:

- Con có thể làm gì để tỏ lòng biết ơn sự cứu giúp của ông?

Nhà truyền giáo mỉm cười đáp:

- Con hãy trao tặng cho những người khác tình yêu của con, càng nhiều càng tốt.

Kể từ ngày ấy cho đến ba năm sau, khi em bé gái tắt hơi thở cuối cùng, em đã vui vẻ băng bó các vết thương cho những bệnh nhân khác, ân cần đút cơm cho họ, nhất là em luôn tỏ ra dễ thương và yêu mến tất cả mọi người trong trại.

Lúc từ giã cõi đời, em bé chỉ mới tròn mười một tuổi. Các bệnh nhân đã từng chung sống với em kháo láo với nhau:

- Bầu trời nhỏ bé của chúng ta đã về trời!

Đó chúng con thấy tình yêu là như vậy đó.

Lm. Giuse Đinh Tất Quý

Bài cùng chuyên mục:

Bài viết mới
Câu chuyện chiều thứ 7