Suy niệm tin mừng chúa nhật

BÀI GIẢNG THIẾU NHI CN 17 THƯỜNG NIÊN NĂM A

  • In trang này
  • Lượt xem: 752
  • Ngày đăng: 24/07/2023 09:04:11

Thiếu nhi chúng con yêu quí,

Chúng ta vừa được nghe một bài Tin Mừng dài của Chúa Giêsu. Cha hỏi chúng con Chúa muốn nói với chúng ta về vấn đề gì trong bài Tin Mừng hôm nay ?

- Thưa qua bài Tin Mừng hôm nay, Chúa cũng muốn nói với mọi người chúng ta về mầu nhiệm Nước Trời. Màu nhiệm này được Chúa dùng ba dụ ngôn, một dài hai ngắn để trình bày. Ở đây cha chỉ muốn dừng lại ở hai dụ ngôn vắn: Nước Trời như viên ngọc quí, như kho tàng được giấu kín trong ruộng.

Cha hỏi chúng con khi ví nước Trời như viên ngọc quí và như kho tàng được giấu kín trong ruộng Chúa muốn coi Nước Trời của Chúa là như thế nào ?

- Thưa Chúa muốn coi Nước Trời như một GIÁ TRỊ phải tìm kiếm.

1. Giá trị là gì chúng con ?

Khó trả lời quá phải không chúng con. ? Đây cha cắt nghĩa cho chúng con.

Cha lấy một thí dụ. Thí dụ bây giờ cha để trước mắt chúng con hai thứ này: một là một cục kẹo, hai là một cái máy iPad rồi cha cho chúng con chọn. Thử hỏi chúng con sẽ chọn cái nào ?

- Thưa cha cái iPad.

Cha cho thêm một thí dụ. Thí dụ sau này chúng con lớn lên. Chúng con cần đi lại. Cha mẹ hỏi chúng con muốn chiếc xe đạp hay một chiếc Honda đời mới. Chúng con sẽ chọn cái nào ?

- Thưa cha, xe Honda ?

Tại sao thế ?

- Thưa vì cái iPad quí giá hơn cục kẹo. Chiếc xe Honda có giá trị hơn chiếc xe đạp!

Chúa Giêsu ví Nước Trời như viên ngọc quí, như kho tàng trong thửa ruộng và Chúa bảo đây là điều mà người lái buôn và người nông dân đã hy sinh bán tất cả những gì mình có để mua cho được viên ngọc và kho tàng ấy. Cũng vì lý do viên ngọc và kho tàng quí giá hơn những gì họ đang có. Vì với viên ngọc và kho tàng họ có thể có thêm nhiều thứ khác hơn là những gì họ đang có. Tại sao thế ? Tại vì viên ngọc và kho tàng có giá trị cao hơn.

Cha kể cho chúng con câu chuyện này: Những người may mắn sống sót trong một cuộc đắm tàu Titanic của Anh quốc lúc 10 giờ đêm ngày 14 tháng 4 năm 1912 có thuật lại câu chuyện như sau:

Sau khi được lên boong tàu để sẽ được cứu thoát, một người đàn bà nọ xin phép trở lại phòng ngủ của bà lần cuối cùng để thu dọn lại một số đồ vật quí giá. Người ta cho bà đúng 03 phút để làm công việc ấy. Người đàn bà vội chạy đi, dọc theo hành lang, bà thấy không biết bao nhiêu là nữ trang và các đồ vật quí giá người ta đã bỏ lại. Đến phòng ngủ, bà ta đưa mắt nhìn khắp gian phòng, nhìn những thứ nữ trang và báu vật thân yêu của bà, nhưng cuối cùng, bà lại chỉ nhặt đúng ba quả cam, rồi phóng nhanh trở lại boong tàu.

Trước đó vài tiếng đồng hồ, có lẽ người đàn bà không bao giờ chú ý đến ba quả cam kia, nhưng trong giây phút nguy ngập nhất của cuộc sống thì giá trị của các sự vật đều bị đảo lộn và ba quả cam kia đã trở nên quí giá hơn cả tấn vàng và kim cương. Tại sao vậy chúng con. - Thưa ba quả cam có thể cứu sống con người giữa biển khơi toàn là nước mặn không uống được. Đối với một người cần nước để sống ở giữa biển khơi thì vàng và kim cương có ích gì đâu.

Bởi vậy khi kể hai dụ ngôn về viên ngọc quí và kho tàng trong ruộng, Chúa Giêsu cũng muốn cho chúng ta phải biết nhìn về những giá trị đích thực trên đời để chúng ta có được đời sống hạnh phúc đích thực. Sống ở đời chúng ta có nhiều thứ, nhiều dịp phải chọn lựa. Phải chọn cho mình cái gì đó quan trọng nhất, tốt đẹp nhất, giá trị nhất. Chọn như thế mới là người khôn ngoan.

2. Vậy cha hỏi chúng con Nước Trời có giá trị nhưng có phải ai cũng thấy để đi tìm hay không ?

Quả thực có rất nhiều người trên đời không thấy được giá trị của Nước Trời và bởi vì họ không thấy cho nên không bao giờ họ đi tìm. Hoặc có đi tìm nhưng chỉ tìm những cái chóng qua chứ không đi tìm những cái có gia trị cho cuộc sống đời đời.

Ngày xưa, tại vương quốc xa xôi nọ có một chàng kỵ sĩ tài giỏi và dũng cảm được nhà vua rất tin yêu. Để thưởng cho công lao của chàng, đức vua bảo rằng ông sẽ ban tặng cho chàng phần đất đai bằng với khả năng phi ngựa của chàng.

Không chút do dự, chàng kỵ sĩ nhảy lên lưng ngựa, lướt nhanh như tên bắn. Chàng phi mãi, phi mãi, luôn tay thúc ngựa chạy thật nhanh. Đói khát, mệt mỏi, chàng vẫn không chịu dừng lại để nghỉ ngơi.

Đến khi chinh phục được một vùng đất rộng bao la cũng là lúc chàng kỵ sĩ kiệt sức và gục ngã trên ngựa. Trước lúc nhắm mắt, chàng nuối tiếc than thầm: “hà cớ gì mình phải cố gắng đến kiệt sức như thế để rồi khi xuôi tay nhắm mắt cũng chỉ cần một mảnh đất nhỏ để chôn thân ?”

Câu chuyện của chàng kị sĩ cũng giống như cuộc sống của nhiều người trong chúng ta. Có những người tự khoác lên mình áp lực làm việc, cố gắng kiếm thật nhiều tiền, quyền lực và cả sự ngưỡng mộ. Họ thờ ơ với sức khỏe, bỏ bê những khoảnh khắc hiếm hoi bên cạnh người thân, không cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống xung quanh. Rồi đến khi kiệt sức vì công việc, họ mới nhận ra rằng mình không cần nhiều đến thế. Nhưng khi đó, họ không thể quay ngược thời gian để chuộc lại những gì đã mất.

Cuộc sống không chỉ là cuộc hành trình tìm kiếm tiền bạc, quyền lực hay danh vọng. Bạn hãy nhận thức hướng đi đúng của cuộc đời mình để tạo nên sự cân bằng giữa công việc, gia đình và tận hưởng những giá trị tinh thần và niềm vui đích thực của cuộc sống. (Tuệ Nương Theo Inspirations)

Vậy thì ai là những người tìm được kho báu và viên ngọc Nước Trời chúng con ? Thưa là các vị thánh.

Các thánh là những người đã tìm thấy viên ngọc quí và kho tàng nước trời vì thế các ngài là những người đạt được hạnh phúc, hạnh phúc đời này và cả đời sau nữa.

Thánh Phanxicô Assisi đã dám từ bỏ tất cả của cải cha mẹ dành cho để theo Chúa sống thanh bần. Thánh Phanxicô Xaviê đã bỏ danh vọng làm giáo sư đại học để đi truyền giáo khổ cực vất vả. Cả các thánh tử đạo, nhất là các thánh Tử đạo tại Việt Nam đã dám hy sinh mạng sống để được sống hạnh phúc với Chúa Kitô. Còn biết bao người trong đời thường dám hy sinh mọi sự để âm thầm làm chứng cho Đức Kitô.

          Người ta kể rằng ở miền Tây Ấn Độ, có một người theo đạo Bà-la-môn rất giàu có, thế giá, đã tìm hiểu Phúc âm và theo đạo Công giáo. Mà vì theo đạo Công giáo, nên ông đã mất hết nhà cửa, ruộng đất vợ con và mọi của cải ông có. Đây là luật lệ khắt khe mà giai cấp ông đã quy định. Khi có người hỏi ông có buồn không, ông đáp :

- Tôi đã nghe nhiều người hỏi tôi như vậy, nhưng chưa có ai hỏi tôi là tôi đã sung sướng như thế nào không. Vì được làm con Chúa, làm môn đệ Chúa Kitô, tôi như con chiên lạc mà Chúa Kitô đã dẫn tôi trở về đàn và không bao giờ Ngài lìa xa tôi nữa, như thế đáng lẽ họ phải hỏi tôi cảm thấy hạnh phúc hay không, chứ sao lại cứ hỏi tôi có buồn không ?

          Đó là cảm nghiệm của những ai đã khám phá ra kho tàng quý giá và dám đánh đổi tất cả để chiếm cho bằng được.

Thánh Phaolô một lần kia đã chia sẻ cảm nghiệm này với các Giáo hữu Phi-líp-phê của Ngài như sau: “ Tôi coi tất cả là thiệt thòi so với mối lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô Chúa của tôi. Vì Ngài tôi đành mất hết và tôi coi tất cả như đồ bỏ, để được Đức Kitô và được kết hợp với Ngài” (Pl 3,8.9). Đây là một cảm nghiệm của một người đã thực sự thấy được những giá trị tuyệt vời được ẩn dấu trong Thiên Chúa mà mắt thường khó mà có thể nhìn thấy.

Phaolô Mợi ở Hoài Yên Thanh hóa bị điệu ra trước Pháp trường. Quan bản Ngài:

- Anh đạp ảnh đi tôi sẽ cho anh một nén bạc.

+ Bẩm quan lớn, một nén ít quá.

- Vậy cho anh một nén vàng.

+ Một nén vàng cũng chưa đủ.

- Vậy anh muốn bao nhiêu ?

+ Bẩm quan lớn, quan lớn muốn tôi quá khóa thì quan phải cho tôi đủ bạc vàng để có thể mua được một linh hồn khác.

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu,
giàu sang, danh vọng, khoái lạc
là những điều hấp dẫn chúng con.
Chúng trói buộc chúng con
và không cho chúng con tự do ngước lên cao
để sống cho những giá trị tốt đẹp hơn.

Xin giải phóng chúng con
khỏi sự mê hoặc của kho tàng dưới đất,
nhờ cảm nghiệm được phần nào
sự phong phú của kho tàng trên trời.

Ước gì chúng con mau mắn và vui tươi
bán tất cả những gì chúng con có,
để mua được viên ngọc quý là Nước Trời.

Và ước gì chúng con không bao giờ quay lưng
trước những lời mời gọi của Chúa,
không bao giờ ngoảnh mặt
để tránh cái nhìn yêu thương
Chúa dành cho từng người trong chúng con. Amen.

Lm. Giuse Đinh Tất Quý

Bài cùng chuyên mục:

Bài viết mới
Câu chuyện chiều thứ 7