Mẹ còn quét sân bao nhiêu Tết nữa?

MẸ CÒN QUÉT SÂN BAO NHIÊU TẾT NỮA?

 

Tôi lớn lên ở một vùng quê miền Tây Nam Bộ, nơi mỗi sáng tinh mơ, tiếng chổi quét sân của mẹ luôn là thứ âm thanh đầu tiên tôi nghe thấy trong ngày.

 

 

Với mẹ, việc quét sân không chỉ là một thói quen mà còn như một cách để giữ nếp nhà, giữ cái hồn quê mộc mạc, như cách sống hào sảng của con người nơi đây.

 

Mẹ hay kể về những cái Tết nghèo ngày xưa, khi ông bà ngoại còn sống. Nhà đông con, cả năm chắt chiu mà đến Tết cũng chỉ đủ mua vài ký nếp gói bánh tét, vài bịch "thèo lèo cứt chuột" (kẹo đậu phộng) để trẻ con trong nhà chia nhau.

 

Gần Tết bà ngoại với mẹ bơi xuồng đi bán cải làm dưa, ngoại mua cho mẹ với Út mỗi người có một bộ đồ bà ba mới.

 

Ấy vậy mà vui, thấy quý giá công sức từ chính đôi tay của mình. Hồi đó ông ngoại với mấy cậu còn quết bánh phồng ăn Tết, âm thanh đó luôn là thứ âm thanh đẹp đẽ nhất với mẹ, bởi đó là lúc cả gia đình được sum vầy, được ăn bữa cơm có thịt kho hột vịt, được móc ống heo trốn bà ngoại đi uốn tóc (bà ngoại khó lắm).

 

Mẹ bảo: "Tết mà, hổng ai làm mất Tết được đâu".

Có lẽ vì vậy mà mẹ luôn cố gắng để Tết trong nhà không bao giờ thiếu đi hơi ấm. Nên mẹ vẫn tự tay làm mứt, gói bánh, làm dưa cải... để giữ lại cái hương vị Tết ngày xưa và nhắc nhở tôi rằng: "Tết không ở đâu xa, Tết ở trong chính thời khắc mình tự tay vun vén những điều đẹp đẽ nhất cho gia đình".

 

Ngày tôi trưởng thành và rời quê lên thành phố học đại học, mỗi năm chỉ có thể về nhà vài ba lần, và Tết là dịp hiếm hoi mẹ được nhìn thấy tôi ở bên.

 

Mỗi lần về tôi đều thấy mẹ tất bật chuẩn bị từ lau nhà, dọn bếp cho đến hái lá chuối ngoài vườn để gói bánh.

 

Nhưng điều khiến tôi xúc động nhất là hình ảnh mẹ vẫn cầm chổi quét sân vào mỗi sớm, như thể chờ đợi đứa con trai duy nhất của mình bước chân về trên con đường quen thuộc.

 

Những lúc thời gian trôi chậm ấy, tôi đã nhiều lần ngồi nhìn mẹ cho thật kỹ, nhìn dáng vẻ mẹ quét bụi trần, quét sạch những hư vinh, ngang qua khói lửa nhân gian, lặng lẽ và diệu kỳ, chữa lành tâm hồn của đứa con bằng vị ngọt nơi chái bếp.
 

Có lẽ một ngày nào đó, tiếng chổi quét sân của mẹ sẽ không còn nữa, cái sân nhỏ trước hiên nhà sẽ không còn bóng dáng người phụ nữ lam lũ, cần cù. Nhưng trong tim tôi, hình ảnh ấy sẽ mãi mãi là ký ức đẹp nhất, là biểu tượng của sự yêu thương, cội nguồn.

 

Tôi không biết mẹ còn có thể quét sân bao nhiêu mùa Tết nữa, nhưng tôi tin chắc rằng mỗi lần còn nhìn thấy mẹ trước hiên nhà là mình vẫn còn có Tết.

 

Thời gian ơi! Mẹ còn quét sân trước hiên nhà bao nhiêu mùa Tết nữa?

 

NGUYỄN VĂN PHÚC( tuoitreonline)

BÀI CÙNG CHUYÊN MỤC:

Câu chuyện cuối tuần: Bài học về cơn kiểm soát nóng giận

Câu chuyện cuối tuần: Bài học về cơn kiểm soát nóng giận

22/03/2025 15:43
174
Câu chuyện chiều cuối tuần: Lá thư từ thiên đường

Câu chuyện chiều cuối tuần: Lá thư từ thiên đường

04/01/2025 08:22
657
 Nghĩ đến những điều tốt đẹp

Nghĩ đến những điều tốt đẹp

15/11/2024 15:00
1,059
Sự cần thiết của việc lắng nghe

Sự cần thiết của việc lắng nghe

05/10/2024 09:04
1,311
Lớn lên từ những thử thách

Lớn lên từ những thử thách

21/09/2024 08:28
1,376
Nhận nhưng không, cho nhưng không

Nhận nhưng không, cho nhưng không

07/09/2024 10:17
1,307
Niềm tin lớn nhất

Niềm tin lớn nhất

10/08/2024 09:47
1,513
Câu chuyện truyền cảm hứng về Edison và Mẹ

Câu chuyện truyền cảm hứng về Edison và Mẹ

27/07/2024 09:42
1,902
Câu chuyện chiều thứ bảy: Đừng bao giờ thảo luận với con lừa!

Câu chuyện chiều thứ bảy: Đừng bao giờ thảo luận với con lừa!

13/07/2024 06:48
1,982